Paxuho

Có một miền minh triết nhưng rất xa...!

Thứ Sáu, 9 tháng 5, 2014

LẼ NÀO LÒNG TA KHÔNG ĐỒNG VỌNG? (PXGH)

Ai cũng thích ra biển, ấy phải là lúc biển lặng và thanh bình. Lúc sóng dữ thì sao. Ta thường tránh để được an toàn. Đó là một sự lưạ chọn tự nhiên.
Khi biển Đông "dậy sóng" lâm nguy, kẻ láng giềng "khủng lồ" nghênh ngang khiêu khích lấn chiếm, thì chắc đấy không phải là lúc ta lưạ chọn sự im lặng, né tránh. Trên cộng đồng mạng đang nói nhiều về "anh hùng bàn phím", tôi thì cho rằng sẽ chẳng chỉ là anh hùng bàn phím mà khi cần thanh niên, người dân Việt Nam sẽ trở thành những anh hùng, một cách đích thực và sống động. Sự hèn nhát, nếu có chỉ là thiểu số, mini.
Có bạn cựu sinh viên hỏi tôi, không thấy thầy bình luận gì về vụ Biển Đông, thưa với em, thầy cũng muốn lắm nhưng có những tiếng nói đã cao cả, mạnh mẽ hơn nhưng vẫn chìm trong góc khuất.
Dẫu sao, tôi vẫn có tiếng nói của mình, bởi với tôi Biển và Rừng Việt là hai đối tượng thiên nhiên lớn lao luôn gợi cho tôi những cảm xúc về ĐẤT NƯỚC mến yêu.
Bài thơ này, bạn đọc chắc không cho là nó hay nhưng tôi tin sẽ đồng cảm với tôi ở lòng tự hào, tự tôn dân tộc khi trong mỗi chúng ta, tôi biết đang dâng chưá một nỗi bất bình trước những điều vưà diễn ra! 
Xin hãy lắng nghe tiếng sóng và chung tay vì Tổ quốc trong điều kiện có thể của mình!
......................................................................................................

Tôi lặng ngắm biển Đông

Mênh mông ngàn sóng, nước trăm sông đổ về

Con sóng vút cao lao xao hồn gió

Hương biển nồng vị muối buổi ngàn năm

Tay phải kẹp giữ chặt dãy Trường Sơn

Tay trái níu những hòn đảo ngọc

Dân mưu sinh, đánh giặc, làm thơ

Hùng dũng dưới gầm trời

Máu cha ông quện trong từng thớ đất

Hồn cha ông lồng lộng trước biển khơi

Hàng nghìn năm dân tộc chúng mình

Phân nửa ở vùng ven biển cả

Bao làng vạn chài sống bằng tôm bằng cá

Những ngư dân khắc những lời thề trên đá

Năm tháng đi qua hồn chữ chẳng hề phai

Thế mà buổi hôm nay

Bình yên đang bị thách thức từ phía biển

Mối nan nguy đang lay động trái tim người

Những tình yêu đang trùng phùng về phía biển khơi

Bạn ơi, con của nhân dân ngàn đời yêu nước

Chăc chẳng hề quên lịch sử

Lịch sử cho biết biển đảo ấy thuộc về ta

Từ xa xưa dân ta mưu sinh trên đảo

Đảo Cát vàng trãi mình trên sóng biếc

Không hề nhỏ bé giữa thinh không mà sừng sững giữa đất trời

Tôi đọc trong trang sách

Cha ông từng căn dặn :

Tấc đất tấc vàng, lòng son dạ sắt

Đoàn kết đấu tranh khí phách ngẩng cao đầu

Và bỗng thấy:

Biển sâu, chiều sâu lòng nghĩ ngợi

Dưới trời xanh miên man ta ngước tới

Hồn mơ về Phù Đổng Thiên Vương

Nước Việt, núi cũng như sông gắn liền một dãi

Bừng khí sắc hội nhập cùng thời đại

Lớp lớp chồi xanh đang đợi những tầm cao.

Biển nay không thanh bình đêm trăng

Khi bọt trắng của vòi rồng tràn tóa mắt

Khi tàu đụng tàu, vỡ đâu chỉ là mạn sắt

Khi láng giềng chỉ biết hứa suông

Hôm nay, nếu ta vô tình quên lịch sử là có lỗi

Nếu ta cố tình quên là có tội

Với các bậc tiền nhân

Với tất thảy nhân dân!

Biển “dậy sóng”, điều ta chẳng muốn

Khi lòng ta đang ấp ủ hòa bình

Biển dậy sóng lòng ta không hề muốn

Khi lòng ta vẫn giữ mối ân tình

Nhưng, có lẽ nào ?

Lòng ta không dậy sóng !

Có lẽ nào ?

Hồn ta không đồng vọng !


Hà Nội, 05.10. 2009 -7.5.2014

Chủ Nhật, 4 tháng 5, 2014

CHỈ CÓ THỂ LÀ QUÊ

"Chỉ có thể là quê, nơi vườn xanh trùm bóng nắng
Dáng người xưa thấp thoáng lối đi về
Tiếng ve ngân thoảng báo sang hè
Những lá lao xao thảnh thơi ngày nghỉ lễ
Quê hương ơi, có những điều không dễ
Khi đi xa, con mới thấy tỏ lòng mình
...

PXGH