Phạm Thạch Hoàng
Xứ Nghệ ơi sao mà sâu đậm
Rượu tự
cất từng ngụm cháy lòng
Hương lúa
làng qua muôn đời muôn kiếp
Lại hồi
sinh nơi môi thắm má hồng
Về Đất nghệ có chè xanh và rượu trắng
Chỉ uống
một lần đâu chẳng dễ gì quên
Ta quý nhau
chẳng vì món ăn thức uống
Mà vì sự
chân tình mỗi độ được nhân lên
Ai đã một
lần vui buồn cùng xứ Nghệ
Chút tình
này còn phảng phất đến muôn sau
Như xứ
Nghệ đã nghe tên là nặng
Lắng vị
đời của những kiếp nhân gian
Đã mến
yêu nhau xích gần hơn lại
Uống cùng
nhau để nhớ nhau thêm
Về xứ
Nghệ trong ba ngày tết
Rét đến
nơi này rét cũng ấm hơn lên
Nâng chén
rượu say đời quên khó nhọc
Nơi mảnh
đất nghe đã nặng từ tên
Xuân Giáp Ngọ, 2014