Chuyên san KHXH & NV Nghệ An, 8/2013
Đã một thời các nhà nghiên cứu tiến
hành các nghiên cứu của mình theo kiểu minh hoạ chính trị và như vậy chính trị luôn
phải đặt lên hàng đầu. Người ta thường gọi nó là tính đảng trong nghiên
cứu. Trong văn chương, nhà nghiên cứu Hoàng Ngọc Hiến đã dùng một khái niệm
khái niệm “văn chương phải đạo” để chỉ tình trạng này. Và rồi, tình hình cũng
không khá hơn, thậm chí kéo dài.
Cho đến nay, nhiều vấn đề trước
coi là nhạy cảm, như là "vùng cấm" thì giới khoa học đã được đụng
đến và vượt qua được những lực cản nào đó để nói lên tiếng nói trung thực, tôn
trọng sự thật của chính mình.
Tuy vậy, còn nhiều vấn đề giới khoa
học cảm thấy rất khó nói, và có những người dũng cảm lên tiếng thì tiếng nói
đó cũng khá dè dặt, hoặc đơn lẻ. Ví dụ: vấn đề xã hội dân sự, vấn đề đất
đai, vấn đề đời tư lãnh tụ, vấn đề lịch sử quan hệ quốc tế Việt -Trung…Nhiều
chủ đề đã trở nên “nhạy cảm” đến nỗi mà khi các nghiên cứu sinh, nhà nghiên cứu
định tiến hành một công trình nghiên cứu thì không ít người khuyên ngăn, vấn đề
nhạy cảm, chớ có đụng vào mà gặp phiền hà, rắc rối.
Trong thực tế, nhiều khuyến cáo của
các nhà khoa học chưa được giới chính trị lắng nghe, cầu thị thực sự, dẫu có
quan tâm, có tổ chức vài ba cuộc hội thảo để lấy ý kiến…nhưng "tính đảng"
vẫn vượt lên trên dẫn dắt và tính khoa học, có đấy nhưng hãy lùi lại phía sau.
Nếu theo định nghĩa Từ điển tiếng
Việt thì từ "nhạy cảm" có ý nghĩa tích cực, đó là: có khả
năng nhận biết nhanh và tinh bằng các giác quan, bằng cảm tính*, tuy nhiên, khi nói "vấn đề
nhạy cảm" lại mang một trạng huống không mấy tích cực: đó là
vấn đề "đụng chạm", vấn đề "khó nói", có nói thì
cũng khó mà tới nơi, tới chốn.
Đối với không ít nhà khoa học khi
đứng trước một đối tượng được coi là nhạy cảm nghĩa đó là điều không nên
nhảy vào hoặc thậm chí nên tránh xa, gác lại. Và thực tế, phần lớn họ
đã chấp nhận như vậy để được an toàn.
Không ít đề tài nghiên cứu sinh, đã
tái hồi nhắc đi nhắc lại những đề tài đã cũ, và thậm chí không phát hiện ra cái
mới là bao nhiêu, còn nhiều phạm vi lẽ ra cần phải nghiên cứu và có chính kiến
thì bị coi là nhạy cảm hoặc khó nói, làm nhụt chí không ít người nghiên cứu có
nội lực.
Có không ít nhà khoa học đã từng bị
lâm nạn khi đề cập đến những vấn đề mà được coi là sớm trong thời đại của mình.
Nhưng chân lý vẫn là chân lý, hậu thế sẽ công minh phán xét. Giáo sư vật lý học
Hoàng Phương gần như là người đi tiên phong trong nghiên cứu tâm linh, bản thân
ông phải trả giá đắt cho sự lựa chọn dũng cảm của mình. Ông đi trên con đường
độc đạo cô đơn để thoả mãn đam mê chân lý, không ít bạn bè cùng thời xa lánh
ông không phải vì ghét bỏ ông và vì sợ liên lụy. Ngày nay, vấn đề tâm linh
đã được trở nên rộng mở và giới khoa học được phần tự do
"đụng" đến nó như những vấn đề nghiên cứu, mặc dù cũng còn
có không ít nhạy cảm chính trị thường trực.
Đã chục năm qua, giới khoa học đòi
hỏi về tính dân chủ trong nghiên cứu đặc biệt trong nghiên cứu khoa học xã hội
với hy vọng thay đổi tư duy, tránh dẫm lên lối mòn, thui chột sự sáng tạo.
Nhưng tình hình chưa thấy khả quan hơn. Nhiều vấn đề các nhà nghiên cứu trẻ e
ngại tiếp cận sâu, nếu có đề cập thì cũng là những nhà khoa học thành danh,
có tuổi. Thậm chí, với những người này, không ít người "nói mạnh",
"phê" mạnh sau khi về hưu, thôi ghế chức vụ. Còn đương chức chỉ cần
lỡ miệng cọi như là tội vạ vào thân tứ bề nan nguy.
Để được nghiên cứu điều đam mê có
phần nhạy cảm thì chỉ còn cách nhà khoa học phải biết dấn thân, dấn thân một
cách dũng cảm và quyết liệt. Không có một nhà triết học Việt Nam Trần Đức Thảo
nổi danh thế giới nếu không xác định đị dưới tấm biển chỉ đường của lý trí, và
sẽ không có những công trình giải quyết những vấn đề vĩ mô chiến lược hay quốc
kế dân sinh nếu không đụng vào những vấn đề bị coi là "nhạy cảm" mãi.
Khoa học xã hội hơn ai hết cần phải
có tiếng nói với những vấn đề được coi là nhạy cảm của đất nước. Bởi chính sự
nhạy cảm đó là đòi hỏi thực tiễn rất cần thiết có tiếng nói của nhà khoa học.
Chỉ có nói nên bằng sự trung thực chân thành khoa học, vấn đề mới có cơ may
được giải quyết rốt ráo.
Xin mượn lời ông Ăng ghen: một dân
tộc không thể phát triển, nếu không đứng trên đỉnh cao của khoa học. Nếu thừa
nhận điều này, nghĩa là đỉnh cao khoa học đó phải được xây dựng nên bởi đội ngũ
những nhà khoa học có tư duy phản biện, coi trọng chân lý, dám dấn thân vào nghiên
cứu những vấn đề gai góc, phá dỡ những lực cản thậm chí đụng chạm đến những
cái vẫn thường được bị coi là ‘nhạy cảm”. Vượt qua sự nhạy cảm chính trị mới
có thể tiến gần với chân lý khách quan./.
P.X.H