(Viết trong ngày cả nước tưởng
niệm Đại tướng Võ Nguyên Giáp)
Có những con người trở thành bất tử
Sẽ sống mãi với nhân dân trong từng trang sử
Bởi đơn giản là họ đã sống trọn vì dân
Dẫu thác rồi, dân mong được hóa thánh thần
Để phù trợ nhân dân muôn đời muôn kiếp
Để lịch sử không ngừng viết tiếp
Những trang sử vàng mang khuôn mặt vĩ nhân
Sống làm nhân, thác hóa thánh thần
Là những con người ắt đạo cao đức trọng
Tâm hồn như trùng dương dậy sóng
Biển sóng yêu thương dâng hiến vỗ về
Với những nẻo đời khắp mọi chốn quê
Với những lam lũ của con người trần tục
Với sâu thẳm của nhân gian đông đúc
Với vời vợi non xanh những ước vọng con người
Vĩ nhân là ai, vĩ nhân chính là người
Vĩ nhân là ai, vĩ nhân giản đơn thôi:
Người vĩ đại trong những tầng giản dị
Người cao sâu mà bình dân triết lý
Người đưa con người lên những nấc thang hoa
Người sống gần mà lại nghĩ rất xa
Không chỉ cho mình mà cho muôn vạn nẻo
Những vĩ nhân không bao giờ chết
Mà ánh mắt trùm xuyên suốt bao la
Những vĩ nhân trong thực tại đời ta
Là khát vọng của xa xưa tiền kiếp
Những vĩ nhân sở dĩ là vĩ nhân
Vì chính người đã sống cho dân
Vì chính người rất cần cho cuộc sống
Vì chính người đã mang niềm hy vọng
Của vô lượng người, vô lượng con tim
Vĩ nhân, tôi cần Người dắt tôi lên
Để tôi thấy niềm tin nương tựa
Để giúp tôi đến những miền đất hứa
Thoát thai tôi khỏi những nhọc nhằn
Tưới tắm tôi giữa những khô cằn
Của cuộc đời nhuốm màu ô trọc
Ta luôn khao khát những vĩ nhân
Sống cho nhân dân, chết hóa thánh thần
Để phò trợ nhân dân thêm nhiều lần, lần nữa
Để mỗi sáng khi khung cửa mở
Ta thấy niềm tin dâng trọn một ngày!
Hà
Nội, 10/10/2013