Tối qua, gần sáng mình mơ một giấc mơ rất nghề nghiệp. Mình thấy mình trước giảng đường rộng với nhiều sinh viên nghe chăm chú và mình cũng đang giảng rất say sưa. Trong lớp, thấy có một người tóc đã bạc lọt vào đó ngồi với đám trẻ. Chân ông ngồi ngang ghế, chân trước, chân sau, trông rất lạnh lùng như đang quan sát mình.
Có lẽ là sự ẩn ức nào đó được giải tỏa nói theo ngôn ngữ của Freud.
Cũng đã gần 4 năm rồi mình không đứng lớp. Thực sự là mình không luyến tiếc khi phải chia tay giảng đường nhưng mình vẫn kì vọng những giảng đường đại học -nơi đó phải thực sự là môi trường cho các nhà khoa học nhà nghiên cứu, chứ không phải là dạy và dạy và chạy theo những chương trình có "đổi" nhưng chưa hề "mới"!
Có lẽ là sự ẩn ức nào đó được giải tỏa nói theo ngôn ngữ của Freud.
Cũng đã gần 4 năm rồi mình không đứng lớp. Thực sự là mình không luyến tiếc khi phải chia tay giảng đường nhưng mình vẫn kì vọng những giảng đường đại học -nơi đó phải thực sự là môi trường cho các nhà khoa học nhà nghiên cứu, chứ không phải là dạy và dạy và chạy theo những chương trình có "đổi" nhưng chưa hề "mới"!
Với mình, có thể, khi mọi thứ ổn hơn, mình sẽ thỉnh giảng và biết đâu mình sẽ tìm được những cảm xúc tươi mới của tương lai.
Giấc mơ nỗi niềm về quá khứ và giấc mơ có thể đang nói về niềm hi vọng!
Hà Nội, 8/4/2014