Phạm Xuân Giang Hoàng
Ở nơi đó, mây vẫn hằng bay về vũ trụ
Tây Nguyên có đủ xanh cho thế hệ đến sau cùng
Nữ thần Mặt trời đâu còn mỉm cười dịu dàng như dạo ấy
Ba Na, Ja Rai mơ mộng gì cho ngày mai!
Thác Ialy đã tưới tắm đất nghìn năm
Dòng sông Sêrepok nhoài mình băng sỏi đá
Đất đỏ bazan dâng hương café say người nơi xa đến
Cồng chiêng rung đại ngàn vang tới chốn linh thiêng
Khác một Tây Nguyên hôm qua
Hôm nay, đất kém vui, sông chẳng hiền hòa
Buôn làng lùi xa, hội hè trống vắng
Gỗ đói nghèo tan tác dưới hoàng hôn
Tây Nguyên ơi!
Em mê mẩn dã quỳ hoang dại
Em cúi mình trước tráng lệ thiên nhiên
Lòng chực khóc khi Tây Nguyên hoang hoải
Nhạt nhạt dần đi bao sắc thái bí huyền
Chàng Đăm San đâu xin bước ra từ huyền thoại
Chàng Đan Kô mở toang thêm lồng ngực của mình
Những anh hùng Núp, Wừu, Kpă KLơng của hôm nay đâu
Ngân lên những tiếng cồng chiêng giục giã
Buôn của ta, làng của ta
Sắc xanh của ta
Nhà rông nhà dài của ta
Hoa dã quỳ của ta
Sự sống thanh bình của ta
Đừng đánh đổi chúng bằng mọi giá
Đừng pha lẫn mình trong xa lạ
Đừng chế mình
Như chế ly café
Một Tây Nguyên hằng đam mê
Một Tây Nguyên non tơ huyền thoại
Người đến đi còn mãi
Niềm hi vọng Tây Nguyên
Tây Nguyên-Hà Nội, 26/4/2014