TRANG THƠ /poem page ] 04 October, 2009 11:32:: Lần xem (39)
[ Paxuho
Có một miền minh triết nhưng rất xa...!
Thứ Ba, 30 tháng 10, 2012
Thứ Hai, 29 tháng 10, 2012
Ảnh đẹp trên quê hương Hà Tĩnh
Anh dep Que huong Ha Tinh
Posted on 27.04.2012. Filed under: ảnh |
0
0
Rate This
Chảy mãi tháng năm dòng sông bến bãi/
Ngân mãi tuổi thơ trong kí ức cuộc đời/
Ngân mãi tuổi thơ trong kí ức cuộc đời/
Cẩu nhục [paxuho]
Posted on 14.04.2012. Filed under: Tản mạn quanh đời |
0
0
Rate This
Mình thích thịt chó, nhất là thịt nấu theo phong cách quê hương xứ Nghệ. Thịt chó được thái miếng, nấu cùng riềng thái mỏng, có chè xanh, mật ong, mắm tôm, một vài gia vị nữa quyện vào nhau, đậy kín bắc lên bếp đá đun củi khô ngoài vườn. Mùi thịt chó ngầy ngậy, thơm thơm, đánh thức giác quan tận chân tơ kẻ tóc. Miệng nảy sinh phản ứng có điều kiện, chân cứ đi đi lại lại, đứng ngồi không yên, cảm giác chờ đợi thòm thèm!
Thích thịt chó nhưng không hiểu sao mình cứ ăn thịt chó vào là có “chuyện không may”, dù đầu tháng hay cuối tháng. Nhưng như một nhu cầu bản năng khó cưỡng, thèm thì vẫn ăn và sau những giây phút ẩm thực ngon lành ấy là cứ phân vân không yên tâm vì sợ xúi quẩy.
Bè bạn bảo: buôn không buôn, bán không bán việc gì phải kiêng!…Thế mà phải kiêng, nhất quyết nói không với thịt chó từ ngày 1- 15 âm lịch.
Thế rồi cứ đến cuối tháng lại làm dăm ba lạng thịt chó về nhà tự sướng. Được cái vợ cũng khoái thịt chó, và gần đây, chăm tìm hiểu nhiều thành ra nấu thịt chó ngon hơn, càng cổ vũ bữa ăn thịt chó trong mâm cơm gia đình.
Có một chị bạn cũng khoái ăn thịt chó, mỗi tội bao tử của chị thi thoảng không dễ chịu lắm để tiếp nhận món cẩu nhục mà chị thích. Mình đùa, có khi phải lập câu lạc bộ hỗ trợ những người thích thịt chó thôi! Chị bảo, em lập đứng lên thành lập đi, chị tham gia.
Dù sao, ai đã thích thì sẽ tìm cách vượt khó khăn để thưởng thức, dẫu thịt chó hay là gì đi chăng nữa. Thành ra mỗi năm, với người thích thịt chó ít nhất cũng 12 phiên cuối tháng. Lúc thì ở nhà, lúc thì ở quán, lúc vui gia đình, lúc tụ bè bạn. Mỗi nơi, mỗi lúc có thú vị riêng. Ai đó tự xếp mình vào những người thích thịt chó, cũng không phải là không ít tự hào, hội hè tí cũng vui, đôi khi vào quán thịt chó hội tụ nhấp chén rượu cay mà tỉ tê cùng nhau lại thấy ấm cúng, nhất là ngày đông giá rét. Thịt chó gặp trời rét cứ như cô gái đi buôn trúng chuyến. Thật là duyên may! Thật là tuyệt làm sao!
Thử hỏi cuộc đời sẽ ra như thế nào nếu phải mất đi cái cơ hội thưởng thức món ngon ở đời nhất là khi mà sống hiện đại, con người lại thích ăn truyền thống, có xu hướng quay về những dân giã, tự nhiên coi đó như là đặc sản và kiếm tìm. Thì thịt chó là một món truyền thống trong truyền thống ẩm thực hàng ngàn năm của người dân Việt. Thịt chó hiện diện khắp mọi miền quê Việt Nam, đa dạng, phong phú về cách chế biến. Người bình dân cho tới hạng sang đều đụng đũa.
Mấy câu thơ này, tặng chị bạn, tặng mình và những người thích thịt chó như một lời vịnh món khoái khẩu này, mong rằng thịt chó sẽ luôn là món ăn bổ dưỡng và mang lại niềm vui trần thế cho những người đã phải lòng với “cẩu nhục”: “Nếu một mai ta không ăn thịt chó
Tiếng lòng sôi réo rắt giục liên hồi
Không buồn được sao khi món thú vị trên đời
Lại chẳng được mảy may nếm, nhai hưởng thụ
Đời đã sống với muôn vàn vướng bận
Chút lòng, dồi cho đời nức vị hương
Ăn một miếng, rượu ngon một chén
Đời thêm vui, người khoan khoái thơm phần
Sao bỗng thấy: cuộc đời đáng sống!
Sống vì ngon và sống cũng vì vui
Thích thịt chó nhưng không hiểu sao mình cứ ăn thịt chó vào là có “chuyện không may”, dù đầu tháng hay cuối tháng. Nhưng như một nhu cầu bản năng khó cưỡng, thèm thì vẫn ăn và sau những giây phút ẩm thực ngon lành ấy là cứ phân vân không yên tâm vì sợ xúi quẩy.
Bè bạn bảo: buôn không buôn, bán không bán việc gì phải kiêng!…Thế mà phải kiêng, nhất quyết nói không với thịt chó từ ngày 1- 15 âm lịch.
Thế rồi cứ đến cuối tháng lại làm dăm ba lạng thịt chó về nhà tự sướng. Được cái vợ cũng khoái thịt chó, và gần đây, chăm tìm hiểu nhiều thành ra nấu thịt chó ngon hơn, càng cổ vũ bữa ăn thịt chó trong mâm cơm gia đình.
Có một chị bạn cũng khoái ăn thịt chó, mỗi tội bao tử của chị thi thoảng không dễ chịu lắm để tiếp nhận món cẩu nhục mà chị thích. Mình đùa, có khi phải lập câu lạc bộ hỗ trợ những người thích thịt chó thôi! Chị bảo, em lập đứng lên thành lập đi, chị tham gia.
Dù sao, ai đã thích thì sẽ tìm cách vượt khó khăn để thưởng thức, dẫu thịt chó hay là gì đi chăng nữa. Thành ra mỗi năm, với người thích thịt chó ít nhất cũng 12 phiên cuối tháng. Lúc thì ở nhà, lúc thì ở quán, lúc vui gia đình, lúc tụ bè bạn. Mỗi nơi, mỗi lúc có thú vị riêng. Ai đó tự xếp mình vào những người thích thịt chó, cũng không phải là không ít tự hào, hội hè tí cũng vui, đôi khi vào quán thịt chó hội tụ nhấp chén rượu cay mà tỉ tê cùng nhau lại thấy ấm cúng, nhất là ngày đông giá rét. Thịt chó gặp trời rét cứ như cô gái đi buôn trúng chuyến. Thật là duyên may! Thật là tuyệt làm sao!
Thử hỏi cuộc đời sẽ ra như thế nào nếu phải mất đi cái cơ hội thưởng thức món ngon ở đời nhất là khi mà sống hiện đại, con người lại thích ăn truyền thống, có xu hướng quay về những dân giã, tự nhiên coi đó như là đặc sản và kiếm tìm. Thì thịt chó là một món truyền thống trong truyền thống ẩm thực hàng ngàn năm của người dân Việt. Thịt chó hiện diện khắp mọi miền quê Việt Nam, đa dạng, phong phú về cách chế biến. Người bình dân cho tới hạng sang đều đụng đũa.
Mấy câu thơ này, tặng chị bạn, tặng mình và những người thích thịt chó như một lời vịnh món khoái khẩu này, mong rằng thịt chó sẽ luôn là món ăn bổ dưỡng và mang lại niềm vui trần thế cho những người đã phải lòng với “cẩu nhục”: “Nếu một mai ta không ăn thịt chó
Tiếng lòng sôi réo rắt giục liên hồi
Không buồn được sao khi món thú vị trên đời
Lại chẳng được mảy may nếm, nhai hưởng thụ
Đời đã sống với muôn vàn vướng bận
Chút lòng, dồi cho đời nức vị hương
Ăn một miếng, rượu ngon một chén
Đời thêm vui, người khoan khoái thơm phần
Sao bỗng thấy: cuộc đời đáng sống!
Sống vì ngon và sống cũng vì vui
Đừng quên nhé, hỡi người yêu thịt chó
Miếng thơm ngon đã dọn sẵn ra rồi
Nhậm từng ngụm trong tâm giao ứng đối
Nụ cười vui sẽ nở thắm môi tươi.
(TIẾNG LÒNG CỦA NGƯỜI THÍCH THỊT CHÓ)
Miếng thơm ngon đã dọn sẵn ra rồi
Nhậm từng ngụm trong tâm giao ứng đối
Nụ cười vui sẽ nở thắm môi tươi.
(TIẾNG LÒNG CỦA NGƯỜI THÍCH THỊT CHÓ)
Tản mạn ngày nghỉ Lễ
Tản mạn ngày nghỉ Lễ
Posted on 02.04.2012. Filed under: Tản mạn quanh đời |
0
0
Rate This
Tôi đi xa quê đã 15 năm trời. Bạn bè cùng lớp học thời phổ thông trung học ở Hà Nội chỉ có một đứa con gái nhưng không thân. Thi thoảng có đứa ra Hà Nội công tác, đứa gọi đứa không không phải lúc nào cũng gặp được. Vừa rồi bạn V.A. Tuấn ra học, mấy lần để chuẩn bị đi thăm bạn nhưng rồi lại bận bịu hoặc cũng chưa thăm được, cũng thấy thiếu sót. Định bụng tuần này chắc sẽ gặp bạn và cùng ngồi với thầy giáo cũ trò chuyện cùng nhau.
Thi thoảng bạn bè ở quê dăm ba đứa tụ tập cà fe cà pháo ở Hà Tĩnh cũng gọi điện hỏi thăm và có chút “trách” mình sao về quê không thăm nhau hoặc không gọi điện. Biết giải thích sao về sự thiết sót của mình. Cám ơn các bạn vẫn luôn nhớ đến mình. Mong có những dịp tái ngộ trong tinh thần và thời gian thoải mái được ngồi cùng nhau nhắc lại chút kĩ niệm xưa và câu chuyện cuộc sống hôm nay.
Thời gian trôi, và trôi nhanh đến nỗi nhìn lại ta đã thấy mình “già dặn” quá. Bạn bè cùng lớp cấp III có nhiều đứa vẫn chưa lấy vợ. Không biết thực tế cảm xúc như thế nào nhưng thấy đứa nào cũng lạc quan, điện thoại cười phớ lớ. Còn mình, nhà nghèo vượt khó, nhưng đã vợ 5 năm và song sinh 2 cách cách bốn tuổi rồi. Thế mà sống ở phố phường vẫn chưa có điều kiện an nhàn hay sự tiến bộ vượt bậc nào cao xa hơn ngoài ba chuyện đời thường cơm áo, gạo tiền, chuyên môn công việc và gia đình.
Năm con Rồng, dự báo là tốt cho người tuổi ngựa. Hi vọng và hi vọng. Tuổi ngựa gánh nặng đường xa đòi hỏi kiên nhẫn và quả cảm. Thành đạt như thế nào là một câu chuyện dài và những nấc thang không có bậc cuối. Nhưng mong rằng, mình sẽ thực hiện được những khát vọng ấp ủ nuôi dưỡng từ thời đi học. Những ước mơ, chẳng đỗi cao xa, nhưng với mình là cả một sự nỗ lực, viễn vượt lên chính mình.
Hà Nội. 2/4/2012.
Thi thoảng bạn bè ở quê dăm ba đứa tụ tập cà fe cà pháo ở Hà Tĩnh cũng gọi điện hỏi thăm và có chút “trách” mình sao về quê không thăm nhau hoặc không gọi điện. Biết giải thích sao về sự thiết sót của mình. Cám ơn các bạn vẫn luôn nhớ đến mình. Mong có những dịp tái ngộ trong tinh thần và thời gian thoải mái được ngồi cùng nhau nhắc lại chút kĩ niệm xưa và câu chuyện cuộc sống hôm nay.
Thời gian trôi, và trôi nhanh đến nỗi nhìn lại ta đã thấy mình “già dặn” quá. Bạn bè cùng lớp cấp III có nhiều đứa vẫn chưa lấy vợ. Không biết thực tế cảm xúc như thế nào nhưng thấy đứa nào cũng lạc quan, điện thoại cười phớ lớ. Còn mình, nhà nghèo vượt khó, nhưng đã vợ 5 năm và song sinh 2 cách cách bốn tuổi rồi. Thế mà sống ở phố phường vẫn chưa có điều kiện an nhàn hay sự tiến bộ vượt bậc nào cao xa hơn ngoài ba chuyện đời thường cơm áo, gạo tiền, chuyên môn công việc và gia đình.
Năm con Rồng, dự báo là tốt cho người tuổi ngựa. Hi vọng và hi vọng. Tuổi ngựa gánh nặng đường xa đòi hỏi kiên nhẫn và quả cảm. Thành đạt như thế nào là một câu chuyện dài và những nấc thang không có bậc cuối. Nhưng mong rằng, mình sẽ thực hiện được những khát vọng ấp ủ nuôi dưỡng từ thời đi học. Những ước mơ, chẳng đỗi cao xa, nhưng với mình là cả một sự nỗ lực, viễn vượt lên chính mình.
Hà Nội. 2/4/2012.
CÓ MỘT NHÀ TÙ NHƯ THẾ Ở SƠN LA
[ TRANG THƠ /poem page ] 04 October, 2009 11:32:: Lần xem (39)
Đoàn chúng tôi thăm nhà tù Sơn la
Mang những bó hương viếng hồn người chiến sĩ
Nơi bêu đầu anh Đàm Văn Lý
Nơi Tô Hiệu hy sinh đào mãi ngát hương
Nhà tù cao dày như lô cốt
Bên song sắt đặc bốt gác đêm ngày
Chính tại nơi đây
Đã hun đúc bao ngọn lửa
Sáng mãi non cao
Hào khí vút trời xanh
Chí của các Anh
Dời non lấp biển
Hầm cọp kia không khuôn nỗi trái tim người
Những muỗi rừng dày đặc mười mươi
Không thiêu đốt được chí khí người cách mạng
Sống, đấu tranh vì non sông xán lạn
Có huy hoàng nào mà không nếm trải khổ đau
Chúng tôi bỗng thấy mình bé nhỏ
Không phải vì tường xám xịt đọa đày
Mà vì nơi đây đã vun chí cao dày
Gương sáng trung kiên muôn đời còn soi tỏ
Vết tích còn đó
Mãi với nhân gian
Đời cách mạng gian nan
Mà lòng luôn cứ ngập tràn niềm tin
Tôi lặng lẽ cúi đầu
Phút suy tưởng về Đài Độc Lập
Có viên gạch nhà tù sơn La rớm máu
Có trái tim anh Lò Văn Giá hy sinh
Rời Sơn La lòng ai cũng đinh ninh
Có một nơi như thế trên quê mình Việt Nam.
Mang những bó hương viếng hồn người chiến sĩ
Nơi bêu đầu anh Đàm Văn Lý
Nơi Tô Hiệu hy sinh đào mãi ngát hương
Nhà tù cao dày như lô cốt
Bên song sắt đặc bốt gác đêm ngày
Chính tại nơi đây
Đã hun đúc bao ngọn lửa
Sáng mãi non cao
Hào khí vút trời xanh
Chí của các Anh
Dời non lấp biển
Hầm cọp kia không khuôn nỗi trái tim người
Những muỗi rừng dày đặc mười mươi
Không thiêu đốt được chí khí người cách mạng
Sống, đấu tranh vì non sông xán lạn
Có huy hoàng nào mà không nếm trải khổ đau
Chúng tôi bỗng thấy mình bé nhỏ
Không phải vì tường xám xịt đọa đày
Mà vì nơi đây đã vun chí cao dày
Gương sáng trung kiên muôn đời còn soi tỏ
Vết tích còn đó
Mãi với nhân gian
Đời cách mạng gian nan
Mà lòng luôn cứ ngập tràn niềm tin
Tôi lặng lẽ cúi đầu
Phút suy tưởng về Đài Độc Lập
Có viên gạch nhà tù sơn La rớm máu
Có trái tim anh Lò Văn Giá hy sinh
Rời Sơn La lòng ai cũng đinh ninh
Có một nơi như thế trên quê mình Việt Nam.
Sơn La- Hà Nội 7.2009
Thứ Sáu, 26 tháng 10, 2012
Nhớ- quên!
XHH: Cái sự quên và nhớ, là sự thật hiển nhiên không ai lảng tránh được. Cũng có cái quên có thể là do tuổi tác nhưng cũng có thể vì do tính hay quên. Đôi khi, có ai đó tự trách mình: già rồi thành ra chóng quên! có khi đấy là một cách nói đáng yêu về những điều thoáng chốc quên vì thực ra với việc đó/sự kiện đó, với họ chẳng có gì quan trọng lớn lao để buộc phải nhớ. Trong cuộc đời, ai cũng có những lần quên và nhiều lần đã nhớ!. Cái nhớ cái quên cứ theo mỗi chúng ta suốt hành trình cho đến khi ta chìm sâu vào giấc ngủ ngàn năm (lúc ấy còn nhớ hay quên, có Chúa mới biết!). Quan trọng trong khi sống là ý thức được điều gì cần nhớ, điều gì nên quên. Có những cái quên trong ý nghĩ nhưng chắc sẽ mãi nhớ trong tiềm thức, có lúc nào đó bỗng vụt hiện hoặc là day dứt hoặc là dịu đẹp ngọt ngào trong nỗi lòng mình. Và thường thì nỗi nhớ xúc cảm vẫn thường lâu quên hơn là điều cố để nhớ. Nhớ là sống mà quên cũng là sống, âu cũng là biện chứng của cuộc sống này.
Nhớ nhớ quên quên hết quên là nhớ
Hay hay dở dở, bỏ dở chọn hay
Nửa tỉnh nửa say hết say là tỉnh
Một đời say tỉnh, cả đời nhớ quên
Có em cạnh bên anh say thành tỉnh
Điều hay anh nhớ, điều dở thành quên
Nhớ nhớ quên quên
Nỗi nhớ không tên, bỏ quên chọn nhớ
Bỏ quên gửi gió, giữ nhớ cho mình
Đất trời mênh mông, muôn vàn quên nhớ
Sự đời hay dở, muôn người nhớ quên!
Hà Nội, 10/2012
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)