XHH: Cái sự quên và nhớ, là sự thật hiển nhiên không ai lảng tránh được. Cũng có cái quên có thể là do tuổi tác nhưng cũng có thể vì do tính hay quên. Đôi khi, có ai đó tự trách mình: già rồi thành ra chóng quên! có khi đấy là một cách nói đáng yêu về những điều thoáng chốc quên vì thực ra với việc đó/sự kiện đó, với họ chẳng có gì quan trọng lớn lao để buộc phải nhớ. Trong cuộc đời, ai cũng có những lần quên và nhiều lần đã nhớ!. Cái nhớ cái quên cứ theo mỗi chúng ta suốt hành trình cho đến khi ta chìm sâu vào giấc ngủ ngàn năm (lúc ấy còn nhớ hay quên, có Chúa mới biết!). Quan trọng trong khi sống là ý thức được điều gì cần nhớ, điều gì nên quên. Có những cái quên trong ý nghĩ nhưng chắc sẽ mãi nhớ trong tiềm thức, có lúc nào đó bỗng vụt hiện hoặc là day dứt hoặc là dịu đẹp ngọt ngào trong nỗi lòng mình. Và thường thì nỗi nhớ xúc cảm vẫn thường lâu quên hơn là điều cố để nhớ. Nhớ là sống mà quên cũng là sống, âu cũng là biện chứng của cuộc sống này.
Nhớ nhớ quên quên hết quên là nhớ
Hay hay dở dở, bỏ dở chọn hay
Nửa tỉnh nửa say hết say là tỉnh
Một đời say tỉnh, cả đời nhớ quên
Có em cạnh bên anh say thành tỉnh
Điều hay anh nhớ, điều dở thành quên
Nhớ nhớ quên quên
Nỗi nhớ không tên, bỏ quên chọn nhớ
Bỏ quên gửi gió, giữ nhớ cho mình
Đất trời mênh mông, muôn vàn quên nhớ
Sự đời hay dở, muôn người nhớ quên!
Hà Nội, 10/2012