Lời tác giả: Tôi đã từng là một giảng viên, đã có những năm tháng đi dạy và gắn bó
với sinh viên miền núi. Không hiểu sao, tự trong tôi luôn có một tình yêu với
vùng miền ấy. Những con người chân thật sống hòa lẫn giữa thiên nhiên, bám lấy
cánh rừng, dòng sông, ngọn suối mưu sinh. Cuộc sống luôn bủa vây bởi muôn ngàn
khó khăn, cơ hội học tập và phát triển hết sức gian nan. Song vùng đất ấy,
những con người nơi ấy vẫn sống và có một sức sống mạnh mẽ. Họ thật đáng yêu
mến và giúp đỡ. Nếu có dịp, mỗi chúng ta hãy hướng lòng về họ, dẫu một chút nhỏ
thôi, song nơi ấy họ sẽ thấy ấm lòng hơn.
Chập chùng gió, chập chùng mây
Sa Pa phong cảnh tuyết len dày
Thi thoảng cuối Đông trời giăng tuyết
Thấm vẻ u hoài hồn cỏ cây
Ai đã từng đến nơi đây
Ngắm cảnh sắc thiên nhiên mỹ lệ
này
Có chạnh xót xa người sơn cước
Mong manh áo gió giữa trời mây
Tôi xin gửi người manh áo nhỏ
Nỗi lòng thương mến các em thơ
Dẫu chẳng đủ hơi em cần ấm
Vẫn ước mong xuân đến từng giờ!
Hà Nội,
1/2015
Phạm Thạch Hoàng