Paxuho

Có một miền minh triết nhưng rất xa...!

Thứ Hai, 15 tháng 2, 2016

QUÊ TÔI- XỨ NGHỆ

Tôi muốn viết về quê tôi xứ Nghệ
Nắng gió bão bùng, dâu bể nghìn năm
Xa lòng nhớ nhung mảnh trời trong đất mẹ
Dòng sông, giếng nước ngọt lành mạch nguồn chìm sâu dâng lên tuôn chày
Cây đa, bến cũ dấu hoang sơ nguyên thủy tự thuở vua Hùng.
Tôi đi xa yêu nước mình trong những câu thơ
Ngắm vạn cảnh lòng vẫn tơ vương xứ Nghệ
Những câu hát ân tình quê hương tưới hồn tôi tươi trẻ

Phố thị mấy chục năm rồi mà vẫn giữ nét chân quê
Tôi đi xa và tôi chẳng thể trở về
Để in dấu lên quê góp bàn tay cùng bạn
Khi gian nan nhớ tình mong bao thế hệ
Sau lưng mình là ký ức quê hương
Tuy xa quê vẫn gắn kết mỗi ngày
Với bạn quê, dân quê, với giọng trầm xứ Nghệ
Vẫn gặp gỡ giao lưu với bao tâm hồn tươi trẻ
Từ quê hương mình đang gắng chí vưon xa
Tôi muốn viết về điều sâu thẳm bao la
Hương, hồn, tình, nghĩa quê và những gì cao hơn thế
Chẳng dễ gì tô vẽ quê hương
Chữ nghĩa học bao năm chưa đủ
Tài năng trời không phú
Chỉ có lòng mình là tuôn chảy cùng quê
Đêm nay, giữa thủ đô lung linh ánh điện
Mà cả trời quê đang chiếu rọi ở trong tim
Mảnh trời xanh xanh đến im lìm
Dòng sông quê thao thức về phía biển
Và bạn ơi, tôi thấy lòng mang ân huệ
Của người đất quê tôi sâu thẳm tự ngàn đời
HÀ NỘI, 04.12.09

ẢNH 2006, Chụp cùng bạn nối khố thuở chăn trâu