Paxuho

Có một miền minh triết nhưng rất xa...!

Thứ Hai, 22 tháng 2, 2016

Tản mạn ngày Thơ

Cờ Thơ Văn Miếu, Xuân 2016
Hội thơ Rằm Nguyên Tiêu Văn miếu năm nay hai thầy trò hẹn nhau đi rồi lại nhỡ! Có lẽ mình vẫn là kẻ ngoại đạo văn chương, hay văn chương không phải là duyên nghiệp của mình nên hấp lực không đủ mạnh để mình náo nhiệt tới tham dự một sân chơi văn chương lớn như vậy. Mình cũng làm thơ thì cũng ti toe thơ vườn, làm văn thì cũng là tạp văn. Nhưng từ lâu, văn chương là một phần hồn của cuộc sống của mình. Trong những thời đoạn khó khăn, đôi khi đọc áng văn, câu thơ mỹ lệ cũng rung cảm và cảm thấy tinh thần cân bằng hơn. 
Quan sát đời sống văn chương, trong xu thế tự do sáng tác, in ấn và xuất bản "phi giấy phép" thời nay, tác phẩm văn, thơ như lá rụng vườn nhà. Người người có thể là nhà thơ nghiệp dư. Có thể viết blog. Có tiền là có thể in thơ. Có tiền có thể in hồi ký. Chắc hẳn, rồi một ngày hậu thế nhóm lại, ngoài những kiệt tác, còn nữa có lẽ cũng theo bụi thời gian vào cõi ta bà. 
Nhưng cho dù chất lượng sáng tạo như thế nào thì trong mỗi thời đoạn lịch sử, nhân loại không thể thiếu sáng tạo văn chương, nhân loại còn, văn chương sẽ còn. Đồ rằng, nếu có những nền văn minh khác ngoài trái đất đi chăng nữa thì thi ca, nhạc, họa, sáng tạo khoa học ắt vẫn là nhu cầu vĩnh hằng của các nền văn minh.
HN, 22/2/2016