TRONG TIM ANH
ở góc khuất người đời dễ gì thấy được
Dòng máu hồng nuôi em trong lồng ngực
Em sống vĩnh hằng trong hữu hạn của trái tim
Hà nội, 2007.
Cảm tác Hạ Long
Ta xuống Quảng Ninh tìm về biển
Lòng như trải rộng tới trùng khơi
Trái tim yêu biển thêm mấy độ
Biển đẹp mênh mang những gọi mời
Nơi đây ta gặp những con người
Bừng lên khí sắc tuổi đôi mươi
Ta thấy dáng dấp thành phố trẻ
Như dáng rồng xưa đẹp tuyệt vời
Những vỉa than đen tự ngàn đời
Cho người thành phố những cơ ngơi
Than đen lấp lánh người lại rạng
Trên bao môi xinh những nụ cười
Thành phố đêm rằm rực ánh trăng
Ta nghe lồng ngực tràn căng khí trời
Mặn mòi vị khoáng nơi đầu lưỡi
Trên bè rượu sóng sánh chơi vơi
Ta bỗng thấy yêu thành phố biển
Ra về vương vấn đất trời Quảng Ninh
Hạ Long - Quảng Ninh 9.9.2006
Mùa xuân trong em
Tao nhã quá mùa xuân không bão gió
Mây vẫn bay lơ lững điểm thêm mưa
Mai tứ quý sắc vàng thơ
Giò phong lan mơ màng bên ô cửa
Em đến trường trong sắc xuân phơi phới
Nụ cười duyên câu chuyện cũng thêm duyên
Cậu bạn trai thường ngày mạnh mẽ
Hôm nay sao bỗng đứng tần ngần
Trống đã điểm thầy giáo già vào lớp
Tóc hoa râm bao khoan nhặt thời gian
Thầy đeo kính nghiêm trang trước bảng
Bài học đã sang trang mà như mới bắt đầu
Mùa xuân đến lòng em rất nhẹ
Như hư không thanh vắng chốn đồng quê
Rồi bỗng nhớ những kỉ niệm xưa con trẻ
Năm tháng đi qua năm tháng ấy không về
Đêm tháng giêng sương mưa bay thật khẽ
Em ngồi đây lòng thấp thoáng dáng quê hương.
Xuân 2007.PTH
Một bài thơ nhỏ, vạn niềm mong
Tặng Cháu Thiện,
Chú viết tặng Cháu bài thơ
Một bài thơ nhỏ vô bờ niềm mong
Mong Cháu học giỏi chăm ngoan
Không ngừng tiến bộ giỏi giang từng ngày
Sao cho để một mai này
Cháu sẽ khôn lớn thành người vẻ vang
Con đường phía trước thênh thang
Bao nhiêu gian khó, vinh quang cuộc đời
Cháu sẽ luôn tự mỉm cười
Vượt lên tất cả rạng ngời tổ tiên
Đôi chân chạm đến trăm miền
Thỏa lòng mong đợi của bố Kiền, mẹ Dung
Làm trai như bách, như tùng
Luôn luôn rắn rõi ung dung giữa đời
* * *
Mùa xuân Chú ước thật nhiều
Mong sao Cháu có thật nhiều ước mơ
Sáng trong những nét ngây thơ
Hồn nhiên con trẻ những giờ học vui
Cháu đạt vô số điểm mười
Có những kỷ niệm đẹp tươi tuổi hồng
Trong Cháu tuôn chảy Dòng sông
Dòng sông Khát vọng mênh mông đôi bờ
Hà Nội, xuân 2007.
Nghĩ về thầy xưa
Phạm Thạch Hoàng. GV ĐHLN
Nghề nghiệp nào cũng quý như nhau
Song nghề thầy được tôn vinh nhất
Hai chữ ‘tôn sư’ xưa như quả đất
Đọc lại mỗi lần mỗi thấy thâm sâu
Nhân sinh, công nuôi dưỡng lên đầu
Dạy em chữ nghĩa ơn sâu nhờ thầy
Giờ đây thầy chuyễn tóc mây
Em lên bục giảng làm thầy trang nghiêm
Bao nhiêu xúc cảm rộn ràng
Bao nhiêu câu hỏi còn vang thưở nào
Khó nhất câu hỏi ‘vì sao’
Bản chất khoa học phải “đào” tư duy
Em đi qua mấy mùa thi
Bao nhiêu cấp học bầt nghì đam mê
Giữa mưu sinh quá bộn bề
Mong thời gian rỗi về quê thăm thầy
Kẻo qua năm tháng hao gầy
Em về tìm lại thì thầy đã xa.
Hà Tây, 10.2004
* Đã đăng trên tc Người Hà Nội cuối tuần, 27.4.2006, số 17, tr.20.
HÀ NỘI THẾ RỒNG BAY
Ngày công bố chính thức Hà Nội mới, 01/8/2008
HÀ NỘI NGHÌN NĂM TUỔI
RỒNG VẪN VƯƠN MÌNH LÊN MÂY XANH
KHI XƯA VUA LÝ DỜI ĐÔ
RỒNG LINH ỨNG HIỆN HÌNH
NGHÌN NĂM TRÔI
RỒNG HÓA THÂN VÀO LỊCH SỬ
HUYỀN THOẠI MUÔN ĐỜI SỐNG MÃI
VỚI THỦ ĐÔ NƯỚC NON NÀY
RỒNG ĐÃ BAY LÊN TỰ NGÀN ĐỜI
RỒNG THIÊNG LINH KHÍ TỰ ĐẤT TRỜI
SẼ CÒN BAY NỮA LÊN CAO MÃI
BÁT NGÁT CAO XANH THỎA LÒNG NGƯỜI.
(PHẠM THẠCH HOÀNG)
DUYÊN NỢ CÙNG HÀ NỘI
Ai đã duyên nợ một lần cùng Hà Nội
Dẫu đi xa mà chẳng thể rời xa
Dùng dằng nhớ, mấy độ thương lỡ cỡ
Chân bước đi, hồn mơ được trở về
Tôi cũng vậy, một người yêu Hà Nội
Mỗi khi xa Hà Nội lại rất gần
Hà Nội với tôi, như muôn câu chuyện cũ
Tươi lại hôm nay thắp sáng góc hồn
Tôi đã đến ngụ lòng nơi Hà Nội
Hà Nội trong tôi cùng sống những ngày qua
Và tôi biết tôi sẽ yêu Thành phố
Trong vô lượng sát na tôi có mặt trên đời.
Hà Nội, 01.7.2010
Tên Người, niềm hạnh phúc
Hiện tôi đã có 4 bài thơ viết về chủ tịch Hồ Chí Minh, 01 bài đã đăng trên tạp chí Thanh niên, 01 bài đăng diễn đàn datnghe.com, 01 bài đăng Bản tin ĐHLN và một bài nữa là đây. Hôm nay sinh nhật của Người, tôi đăng lên đây bài thơ này với một ước nguyện: theo đúng tư tưởng Hồ Chí Minh, nhất định chúng ta sẽ có “độc lập”, “tự do”, xã hội “dân giàu, nước mạnh, công bằng dân chủ văn minh”.
Bài thơ dưới đây được viết nhân đọc tập thơ Thế giới viết về Người, Nxb Thanh niên, H, 1972. Tên Người, niềm hạnh phúc
Con đọc tập thơ thế giới viết về Người: Hồ Chí Minh
Những ân tình lắng sâu
Những ngôn từ mỹ lệ
Ngợi ca tôn kính. Nuối tiếc một con người
Cuộc đời Người là Ánh sáng
Tụ tinh túy đất trời
Tinh thần Người là cốt thép
Được luyện giữa cuộc đời
Trí tuệ Người như ngọc
Lấp lánh khắp muôn nơi
Con muốn viết về Người Bút thơ con bất lực
Con học cách suy tưởng
Trước tượng Người mênh mang
Con đọc lại vần thơ
Ngày Hôm qua ngợi ca
Bao vần thơ con chưa đọc
Đang viết về Người bao la…
“…Niềm thơ” cảm xúc tên Người
Tinh hoa cao đẹp cuộc đời là đây
Yêu thương như biển dâng đầy
Mãi niềm hạnh phúc đất này Việt Nam .
(Hà Tây, 10.2007)
____________
BÂNG KHUÂNG QUÊ BÁC
Tháng Năm là dịp kỷ niệm sinh nhật Bác, tôi xin đăng tải lại bv đã lâu hiện đang được đăng trên tải datnghe.com.
Tháng 5 con về thăm xứ Nghệ
Nam Đàn đông như trẩy hội mùa xuân
Cháu con nô nức xa gần
Đang lặng lẽ bâng khuâng nhớ Bác
Con đặt chân lên hiên nhà thưở trước
Tìm dáng xưa trong hư ảo không gian
Giọng cô thuyết minh sâu lắng cắt ngang
Dòng suy tưởng đang chảy trong lồng ngực
“Chính nơi này Người đã được sinh ra
Trong thiếu thốn nhưng bao la tình mẹ”
Trái tim con run lên khe khẽ
Lồng ngực con như muốn vỡ oà
Dòng lệ ấm nồng chực trào ra
Giọng cô thuyết minh vẫn thiết tha
Đoạn kể về mẹ Loan khó nhọc
Đường kim mũi chỉ dệt mành tơ
Đêm đêm thức những canh giờ
Mà tim con se sắt vô bờ niềm thương
Ở tuổi đôi mươi
Người con gái Việt Nam đã lo toan nhẫn nại
Một tâm hồn hiền từ nhân ái
Đã sản sinh cho dân tộc một anh hùng
Dòng Lam giang không ngừng tuôn chảy
Xứ nghệ đã bao lần đổi thay
Mà sao con đến nơi này
Vẫn man mác bóng hình thời cuộc
Buổi lầm than đất nước
Buổi khó nhọc gian nan
Bao chứng tích thời gian
Vẫn còn đây hiển hiện
Vẫn hàng cau, giếng nước, mái nhà
Trầm mặc qua thời gian hơn trăm năm có lẽ
Ngôi nhà tranh đơn sơ đã đi vào trang sử
Bao cái tên người cũng đã thành bất tử với quê hương
Ngôi nhà đơn sơ vẫn ấm nóng tình Người
Một nét Riêng đã trở thành Chung vạn nẻo
Một nét khiêm nhường đã trở thành vĩ đại
Đi vào thơ, vào nhạc thấm muôn nơi
Tháng Năm sắc nắng vàng tươi
Sen ngát hương thơm toả ngợp vùng trời
Đến đây con hiểu thêm Người
Đến đây để sống cuộc đời đẹp hơn.
(Hà Tây, 2007)
Bài thơ dưới đây được viết nhân đọc tập thơ Thế giới viết về Người, Nxb Thanh niên, H, 1972. Tên Người, niềm hạnh phúc
Con đọc tập thơ thế giới viết về Người: Hồ Chí Minh
Những ân tình lắng sâu
Những ngôn từ mỹ lệ
Ngợi ca tôn kính. Nuối tiếc một con người
Cuộc đời Người là Ánh sáng
Tụ tinh túy đất trời
Tinh thần Người là cốt thép
Được luyện giữa cuộc đời
Trí tuệ Người như ngọc
Lấp lánh khắp muôn nơi
Con muốn viết về Người Bút thơ con bất lực
Con học cách suy tưởng
Trước tượng Người mênh mang
Con đọc lại vần thơ
Ngày Hôm qua ngợi ca
Bao vần thơ con chưa đọc
Đang viết về Người bao la…
“…Niềm thơ” cảm xúc tên Người
Tinh hoa cao đẹp cuộc đời là đây
Yêu thương như biển dâng đầy
Mãi niềm hạnh phúc đất này Việt Nam .
(Hà Tây, 10.2007)
____________
BÂNG KHUÂNG QUÊ BÁC
Tháng Năm là dịp kỷ niệm sinh nhật Bác, tôi xin đăng tải lại bv đã lâu hiện đang được đăng trên tải datnghe.com.
Tháng 5 con về thăm xứ Nghệ
Nam Đàn đông như trẩy hội mùa xuân
Cháu con nô nức xa gần
Đang lặng lẽ bâng khuâng nhớ Bác
Con đặt chân lên hiên nhà thưở trước
Tìm dáng xưa trong hư ảo không gian
Giọng cô thuyết minh sâu lắng cắt ngang
Dòng suy tưởng đang chảy trong lồng ngực
“Chính nơi này Người đã được sinh ra
Trong thiếu thốn nhưng bao la tình mẹ”
Trái tim con run lên khe khẽ
Lồng ngực con như muốn vỡ oà
Dòng lệ ấm nồng chực trào ra
Giọng cô thuyết minh vẫn thiết tha
Đoạn kể về mẹ Loan khó nhọc
Đường kim mũi chỉ dệt mành tơ
Đêm đêm thức những canh giờ
Mà tim con se sắt vô bờ niềm thương
Ở tuổi đôi mươi
Người con gái Việt Nam đã lo toan nhẫn nại
Một tâm hồn hiền từ nhân ái
Đã sản sinh cho dân tộc một anh hùng
Dòng Lam giang không ngừng tuôn chảy
Xứ nghệ đã bao lần đổi thay
Mà sao con đến nơi này
Vẫn man mác bóng hình thời cuộc
Buổi lầm than đất nước
Buổi khó nhọc gian nan
Bao chứng tích thời gian
Vẫn còn đây hiển hiện
Vẫn hàng cau, giếng nước, mái nhà
Trầm mặc qua thời gian hơn trăm năm có lẽ
Ngôi nhà tranh đơn sơ đã đi vào trang sử
Bao cái tên người cũng đã thành bất tử với quê hương
Ngôi nhà đơn sơ vẫn ấm nóng tình Người
Một nét Riêng đã trở thành Chung vạn nẻo
Một nét khiêm nhường đã trở thành vĩ đại
Đi vào thơ, vào nhạc thấm muôn nơi
Tháng Năm sắc nắng vàng tươi
Sen ngát hương thơm toả ngợp vùng trời
Đến đây con hiểu thêm Người
Đến đây để sống cuộc đời đẹp hơn.
(Hà Tây, 2007)
Thơ: MIỀN TRUNG ƠI
Người ta bảo miền Trung túi bão
Những mùa đông chạy lụt phía ven đồi
Người ta cũng bảo miền Trung chảo lửa
Nắng như rang thiêu cháy một vùng trời
Người miền Trung nghìn năm vẫn thế thôi
Đi qua bão gió nắng nôi, đi qua bao kí ức và những niềm hy vọng
Và lòng dâng trào ngọn sóng
Sống dư ba trong thiếu thốn đời người
Trên đôi môi tươi nụ cười mỗi sáng
Như chưa từng muối mặn với gừng cay
Như chưa từng đắp đổi tháng ngày khoai với sắn
Như hôm nay đã vui khác lắm rồi
Tôi đi xa miền Trung
Tôi đã gặp bao con người tôi sống
Lòng đồng vọng
Cảm thức với miền trung
Sẽ chia đói nghèo gian khó
Sẵn chung tay với chảo lửa bão bùng
Tôi lớn lên từ miền Trung
Bao bạn bè tôi đi ra từ miền Trung
Hễ gặp nhau là hàn huyên đất Mẹ
Hễ gặp nhau là trọ trà trọ trọe
Bên nhau tay xiết chặt những vòng tay
Đau đáu quê hương đau đáu kiếp người
Không phải Phật mới trở thành cao cả
Không phải Chúa mới dựng đầu thánh giá
Hai chữ quê hương sâu nặng nghĩa tình
Hôm nay nghe tin từ miền trung
Nắng độ 40 da người săn lại
Những tế bào trở nên thẫm đen mai mái
Những đầu trẻ thơ khô tém nắng vàng trưa
Điện lại cắt luôn phiên trong nắng nỏ từng giờ
Sông khô cạn chỉ còn mạch nước ngầm lan toả
Cây đứng im dưới trời nắng loá
Gió chẳng cựa mình đủ mát thịt da
Ôi quê choa, quê choa!
Sông cạn đá mòn người quê choa muôn đời vẫn thế
Vững chãi hiên ngang cùng dâu bể
Bao bọc quê hương thương lấy chính mình
Ôi quê choa mãi đó một khối tình
Trong gian khó vẫn sẵn sàng chia sẽ
Trong gian khó lại càng yêu đất Mẹ
Dẫu có đi xa khắp bốn phương trời
Miền trung của tôi ơi
Tình yêu của tôi ơi!
Chung thuỷ sáng ngời trong năm tháng
Tôi hằng mơ về một tương lai xán lạn
Cho miền Trung trên chữ S Rồng bay!
Hà Nội, 3h45’ 18.5.2010
Những mùa đông chạy lụt phía ven đồi
Người ta cũng bảo miền Trung chảo lửa
Nắng như rang thiêu cháy một vùng trời
Người miền Trung nghìn năm vẫn thế thôi
Đi qua bão gió nắng nôi, đi qua bao kí ức và những niềm hy vọng
Và lòng dâng trào ngọn sóng
Sống dư ba trong thiếu thốn đời người
Trên đôi môi tươi nụ cười mỗi sáng
Như chưa từng muối mặn với gừng cay
Như chưa từng đắp đổi tháng ngày khoai với sắn
Như hôm nay đã vui khác lắm rồi
Tôi đi xa miền Trung
Tôi đã gặp bao con người tôi sống
Lòng đồng vọng
Cảm thức với miền trung
Sẽ chia đói nghèo gian khó
Sẵn chung tay với chảo lửa bão bùng
Tôi lớn lên từ miền Trung
Bao bạn bè tôi đi ra từ miền Trung
Hễ gặp nhau là hàn huyên đất Mẹ
Hễ gặp nhau là trọ trà trọ trọe
Bên nhau tay xiết chặt những vòng tay
Đau đáu quê hương đau đáu kiếp người
Không phải Phật mới trở thành cao cả
Không phải Chúa mới dựng đầu thánh giá
Hai chữ quê hương sâu nặng nghĩa tình
Hôm nay nghe tin từ miền trung
Nắng độ 40 da người săn lại
Những tế bào trở nên thẫm đen mai mái
Những đầu trẻ thơ khô tém nắng vàng trưa
Điện lại cắt luôn phiên trong nắng nỏ từng giờ
Sông khô cạn chỉ còn mạch nước ngầm lan toả
Cây đứng im dưới trời nắng loá
Gió chẳng cựa mình đủ mát thịt da
Ôi quê choa, quê choa!
Sông cạn đá mòn người quê choa muôn đời vẫn thế
Vững chãi hiên ngang cùng dâu bể
Bao bọc quê hương thương lấy chính mình
Ôi quê choa mãi đó một khối tình
Trong gian khó vẫn sẵn sàng chia sẽ
Trong gian khó lại càng yêu đất Mẹ
Dẫu có đi xa khắp bốn phương trời
Miền trung của tôi ơi
Tình yêu của tôi ơi!
Chung thuỷ sáng ngời trong năm tháng
Tôi hằng mơ về một tương lai xán lạn
Cho miền Trung trên chữ S Rồng bay!
Hà Nội, 3h45’ 18.5.2010