Paxuho

Có một miền minh triết nhưng rất xa...!

Thứ Sáu, 13 tháng 11, 2015

Truyện ngắn: CHUYỆN NĂM LỚP 10...

Cao thủ- Nguồn: Internet
Là một truyện ngắn dĩ nhiên có nét thực nét hư. Chuyện này tôi viết là để hoài niệm về một thuở cấp 3 dưới mái trường Phan, trong chuyện có bóng dáng thầy giáo chủ nhiệm Nguyễn Kim Thư, người rất nhiệt tình và nghiêm khắc với lớp, có tên của một số bạn bè tôi. Xin gửi tặng thầy, tặng các bạn cũ 12 C.1, tặng tuổi học trò của tôi để tri ân, để nhớ, cũng là để gặp lại chính mình.
_________________________
Vào học lớp 10 tôi vẫn là một cậu bé nhà quê. Ngây ngô, nhút nhát tự ti trước các bạn cùng trang lứa, nhất là tụi ở phố.
Buổi học đầu tiên, thầy giáo chủ nhiệm quyết định sắp xếp chỗ ngồi của lớp theo hình thức xen kẽ nam-nữ ngồi cạnh nhau. Tôi ngồi bàn đầu, bàn 5 người có Tùng- Hồng -Đông- Hoa và Tôi. Lần đầu tiên ngồi cạnh một bạn gái mà có cảm giác không là chính mình, thừa chân, thừa tay, khờ khờ, dại dại, người cứng đờ như đóng khung một chỗ. Quay sang phải cũng thấy ngại, quay sang trái thì ngượng. Thi thoảng có đứa bên cạnh gọi thì mới quay sang một tí, còn không là cứ cúi xuống bàn và dán mắt lên bảng. Quả thật những buổi đầu không mấy ai thoải mái cho lắm. Mấy đứa học trò ở phố thì mạnh dạn hơn. Hoa mạnh dạn nhất bàn, nó hay chọc những người trong bàn bằng nhiều cách. Nhiều lúc Hoa tự nhiên nghịch ngợm mà tôi thì phát ngượng. Tôi cứ thế gò mình trong chu vi nhỏ hẹp chào đón những buổi học hàng ngày.
Một tháng sau, Hoa bảo tôi, hôm nào không có giờ thầy chủ nhiệm bọn ta đổi chỗ cho nhau nhé, tau ngồi cạnh Hồng, còn mi ngồi cạnh Đông.
- Sao phải thế, không được đâu
- Như vậy sẽ thoải mái hơn.
- Không được, thầy chủ nhiệm biết được thì to chuyện, thầy sẽ phạt bọn mình.
- Mi là nam nhi mà nhát gan thế, có gì để tau chịu cho. Sau đó Hoa lại giở bài năn nỉ.
Lưỡng lự một lúc, tôi bảo, ừ đổi thì đổi, nhưng mà có chuyện gì thì tau bảo là tại mi muốn, tại bạn, chứ không phải tại mình.
- O.k, con gà đen!
Thế là cứ đến hôm không có giờ thầy chủ nhiệm, Hoa tự ý đỗi chỗ ngồi sang tôi, tôi chuyễn sang chỗ của Hoa gần Đông. Tuy không đồng tình với Hoa nhưng quả thật như thế tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Khổ nỗi, tụi con gái đi với nhau là sinh nhiều chuyện. Được mấy hôm tiếng rì rào khúc khích nổi lên, nhất là trong những giờ học mà chúng cho là không quan trọng. Tất nhiên là chúng nghịch ngầm cố không để thầy cô giáo biết. ...
Không quan trọng là cách nghĩ của nhiều đứa trong lớp, chúng cho rằng chỉ cần tập trung vào học các môn thi tốt nghiệp và ôn thi đại học là đủ, còn các môn khác thì bình bình dàn hàng ngang mà tiến qua, ít nhất đạt điểm 5 là được, vì thế với một số môn điểm 5 là chúng hạnh phúc lắm rồi.
*
Cô giáo môn kỹ thuật nông nghiệp đang say sưa giảng bài. Hình như lúc này cô không để ý nhiều đến học trò, thi thoảng có tiếng nói chuyện riêng, tôi nghĩ là cô có biết nhưng cũng không buồn quan tâm nhắc nhở vì những chuyện nhỏ nhặt, có thể cô là người khoan dung.
- Ái đau quá, mày điên à!
Tiếng kêu bật lên giữa giờ giảng của cô giáo môn kỹ thuật nông nghiệp vào hôm thứ 2 khiến cả lớp giật mình ngạc nhiên. Mọi con mắt tức thì đổ dồn về bàn tôi, rồi tiếng cười, tiếng đế nổi lên. Tất nhiên lúc này cô giáo ngừng giảng. Cô đi lại bàn giáo viên bỏ viên phấn xuống, phủi đôi bàn tay, rồi cô khoanh hai tay lại trước ngực nhìn Hồng, kẻ vừa phát ra tiếng kêu. Không khí chùng xuống, mọi ngýời im lặng chờ đợi. Hoa biết lỗi đứng lên, mặt đỏ gay.
Cô giáo nói: - em lý giải cho tôi và cả lớp về hành động của mình vừa rồi.
Hoa lúng búng: - thưa cô, tại bạn Hồng véo em đau quá, em buột miệng kêu lên ạ
Hồng nhận ra trách nhiệm của mình, đứng dậy, cúi mặt xuống, rồi hướng về phía cô giáo, thưa cô quả là em đã véo bạn ấy nhưng không nghĩ bạn ấy lại đau và kêu lên thế ạ.
- Cô cho chúng em xin lỗi cô ạ.
Cô giáo tiếp lời: - hai em có biết đây là giờ học không?
- Hay là hai em cho rằng môn học của tôi không quan trọng và điều đó không làm các em thấy hứng thú với giờ học của tôi. Hai em muốn học tiếp hay tôi mời các em ra ngoài, không cần phải học giờ của tôi.
Cả hai sợ hãi rối rít: - Thưa cô chúng em không nghĩ thế ạ, chúng em xin cô tha cho chúng em lần này, lần sau em không dám ạ.
Trầm ngâm một lát, cô giáo nói tiếp: - Thôi được, tôi bỏ qua, không có chuyện lần sau đâu nhé, lần sau mời các em lên ban giám hiệu mà kiểm điểm. Giờ nào việc ấy, lớp học chứ không phải là cái chợ.
Hôm đó giờ học con lại trôi qua tẻ nhạt, khiến lớp chúng tôi hiểu thêm để học tập không khí quan trọng như thế nào.
*
Không hiểu chuyện do ai mách lại, cuối cùng thì cũng đến tai thầy giáo chủ nhiệm. Như thường lệ, cuối tuần vẫn thường họp lớp để đánh giá, bình xét thi đua, xem xét những vấn đề nổi cộm của lớp. Bữa sinh hoạt lớp tuần đó thầy giáo chủ nhiệm mặt lạnh dễ sợ vào lớp. Thầy tầm tuổi cha mẹ chúng tôi, ở thầy phát ra uy lực của một người thầy nghiêm khắc.
Bắt đầu buổi họp thầy nói, nào lớp trưởng, hãy báo cáo tình hình thưa thầy mọi việc vẫn bình thường ạ.
- Có đúng thế không, thầy nghiêm giọng.
- Dạ, hình như Quỳnh cũng đã hiểu ra vấn đề và cũng biết là không thể dối thầy về chuyện đã xẩy ra với lớp.
- Thưa thầy, thú thật với thầy là tuần vừa rồi có một chuyện liên quan đến hai bạn Hồng và Hoa trong giờ học môn kỹ thuật nông nghiệp của cô Vinh ạ.
Lúc đó không ai bảo ai, nghe Quỳnh nhắc đến tên mình Hoa và Hồng đều đứng dậy. Vẻ mặt hai bạn lấm lét nỗi sợ hãi.
- Thế cá nhân lớp trưởng thầy mình có lỗi gì không?
- Dạ, có lẽ Quỳnh hiểu ra ý thầy chủ nhiệm muốn nói điều gì. Quỳnh nói luôn: dạ em cũng có lỗi là em đã không báo cáo thầy việc các bạn ấy đã đỗi chỗ ngồi, mặc dù em đã có nhắc nhở các bạn ấy, nhưng các bạn ấy bảo các bạn ấy tự chịu trách nhiệm nên em...Nói đến đó, Quỳnh đứng sang một bên lẽn bẽn chờ thầy luận tội.
Thầy bắt đầu nói: - Các em đừng nghĩ đến trường học, khi tôi không có mặt các em làm gì tôi không biết. Song tôi đã cố ý chờ đợi sự trung thực của chính các em. Các em giấu tôi nhưng mọi người lại truyền đạt lại với tôi và đến bây giờ đã xẩy ra chuyện ...đó là hậu quả các em đã thấy chưa.
Chuyện hai em véo nhau trong giờ học là chuyện gần, là hậu quả còn chuyện xa là việc các em tự ý đỗi chỗ ngồi là chuyện gần như nguyên nhân. Tôi đã cố ý sắp xếp chỗ ngồi như vậy là để các em có ý thức hơn, tự giác hơn, đằng này các em tùy tiện. Nội quy, quy chế ở đâu hả?
Thầy giáo lúc này có vẻ rất giận nhưng vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh cần thiết trước học trò: - Các em đã thầy trách nhiệm của mình chưa Quỳnh, Hồng, Hoa?
- Dạ thưa thầy chúng em biết rồi ạ. Chúng em xin nhận hình thức kỷ luật của thầy và của lớp.
Hôm nay bình xét để cả lớp tự đánh giá! Dĩ nhiên, hôm đó cả lớp tôi ai cũng thấy như mình có lỗi, có trách nhiệm liên đới. Mọi người trực tiếp gây chuyện nhận hạnh kiểm loại C, còn lại nhận hạnh kiểm loại B. Hồng và Hoa còn bị viết bản kiểm điểm cá nhân và bị phê bình trước trường dưới cờ vào thứ 2 đầu tuần tới.
Đột nhiên, thầy hỏi tôi: - Thạch, em có thấy trách nhiệm liên quan của mình trong chuyện này không?
Không suy nghĩ lâu, tôi đáp lời thầy, dạ thưa thầy có ạ, em đã thỏa hiệp với các bạn về việc đổi chỗ ngồi ạ.
        Kết thúc buổi họp lớp, thầy giáo chủ nhiệm nói:
- Tôi mong các em tự ý thức được trách nhiệm của mình, của một thành viên trước tập thể và sau này là một công dân trước cộng đồng xã hội, trước đất nước. Tôi muốn các em đến trường với ý thức tự nguyện, tự giác, tự làm chủ bản thân mình.
Buổi họp tan trong không khí nặng nề. Hôm đó, có lẽ ai cũng nhận được một bài học đầy ý nghĩa.
Từ đó về sau, ai ngồi chỗ nấy. Không khí học tập đi vào nền nếp. Lớp tôi luôn được đánh giá là một lớp chọn ưu tú cả về học tập lẫn rèn luyện đạo đức. Ba năm cấp ba trôi qua đã có nhiều kỉ niệm vui buồn nhưng không xẩy ra chuyện nào đáng tiếc tương tự như học kỳ một năm học lớp 10.
HN, tháng 8/2008. P.T.H